Sau lần ân ái đầu tiên đó, anh đã không giấu nổi sự thất vọng khi không nhìn thấy những giọt máu của tôi.
Sau một thời gian dài theo dõi chuyên mục tôi thấy rất nhiều bạn gái sống trong đau đớn khi bị cưỡng hiếp, mất trinh. Tôi cũng đau khổ, dằn vặt… nhưng không phải bị ai đó “đánh cắp” sự trong trắng của mình mà vì bản thân không còn "nguyên vẹn" khi đến với chồng mình nữa.
Từ khi nhận lời yêu anh, tôi biết anh sẽ là người đàn ông cuối cùng tôi trao trọn tình yêu… nhưng khi đã thành vợ, thành chồng với nhau rồi, tôi lại luôn dằn vặt bản thân vì câu hỏi, "Tại sao mình không có?"
Hồi cấp 3, tôi có yêu một cậu bạn cùng lớp. Tình yêu đó rất trong sáng và thánh thiện, chúng tôi luôn sánh bước bên nhau đi học và sự gần gũi nhất cũng chỉ là những lần cầm tay nhau thật chặt. Hai chúng tôi đã có một tình yêu thật đẹp và không một chút tì vết.
Rồi khi học đại học, tôi yêu anh, một chàng trai hơn tôi 5 tuổi. Anh rất tốt, rất quan tâm và yêu thương tôi… nhưng yêu nhau được một thời gian thì anh thường xuyên đòi hỏi tôi “chuyện ấy”. Khi anh yêu cầu được gần gũi, tôi hết lần này lượt khác từ chối với lý do “Em muốn dành sự trong trắng cho anh vào ngày cưới” nhưng anh ấy đã hỏi lại tôi, “Nếu ngày đó, anh không thấy em còn trinh thì sao?”. Tôi thẳng thắn trả lời, “Nếu em không còn trinh nữa, anh có thể bỏ em”.
Thế nhưng, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 24 của anh, tôi đã trao cho anh tất cả sau bao năm gìn giữ. Hôm đó, anh đã uống rượu rất nhiều, còn tôi cũng không có một chút kinh nghiệm nào trong “chuyện ấy”, thế nên khi vừa lâm trận, tôi cảm thấy rất đau… Và rồi, mọi chuyện đã dừng lại ở đó.
Lần sau, khi cả anh và tôi đã có sự chuẩn bị thật kỹ thì mọi chuyện lại xảy ra không được như ý muốn. Hôm đó tôi không còn thấy đau như lần đầu tiên nữa… nhưng thật buồn thay khi tôi không thấy bất cứ một giọt máu nào sau cuộc ân ái.
Hôm đó anh đã nghi ngờ tôi nói dối anh vì anh nghĩ rằng, tôi không còn trinh trắng khi đến với anh. Tôi đã rất buồn và thất vọng… nhưng tôi không biết làm sao để giải thích với anh về sự “không có” đó.
Khi còn yêu nhau, anh rất hay ghen. Anh sợ tôi đi chơi rồi làm chuyện đó với những người đàn ông khác. Tôi đã rất đau đớn khi anh nói ra những suy nghĩ ấy… nhưng tôi vẫn cố gắng thông cảm cho anh vì tôi cũng đâu đã có một lời giải thích nào thuyết phục được anh?
Nhiều lúc, tôi đã muốn rời xa anh để thoát khỏi những dằn vặt, đớn đau… nhưng vì anh rất yêu tôi và tôi cũng yêu anh nên tôi không thể rời xa anh. Dù không hỏi tôi về chuyện đó nhưng tôi biết, anh vẫn có một câu hỏi và chưa tìm được câu trả lời về bản thân tôi. Chính điều đó đã khiến anh không thực sự tin tưởng vào người vợ của mình.
Sau bao năm yêu nhau, đến bây giờ khi đã là vợ anh, tôi vẫn mang theo nỗi ám ảnh đó. Tôi luôn cố gắng để chứng minh rằng, anh là người duy nhất tôi yêu, là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi trao cả về thể xác lẫn tin thần… Nhưng đôi khi, trong tâm trí tôi lại xuất hiện câu hỏi, “Tại sao tôi không thể đến với anh một cách hoàn hảo như mình mong đợi? Tại sao ông trời lại ngang trái với tôi như vậy? Tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm sao để anh ấy hiểu và tin mình?”.
Tôi thật sự rất sợ tình yêu mà không có niềm tin, vì khi đã không có niềm tin thì nó rất dễ vỡ. Tôi yêu anh nhiều và tôi biết, anh cũng rất yêu tôi… nhưng dường như trong tâm trí anh vẫn không thể xóa nhòa được những hình ảnh của lần đầu tiên ấy. Tôi biết anh buồn… nhưng bao năm qua rồi, tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp hợp lý nhất để trả lời anh.
Các bạn ạ! Theo các bạn, tôi phải làm sao để thoát khỏi nỗi đau và những ám ảnh của chuyện trinh tiết này?
Từ khi nhận lời yêu anh, tôi biết anh sẽ là người đàn ông cuối cùng tôi trao trọn tình yêu… nhưng khi đã thành vợ, thành chồng với nhau rồi, tôi lại luôn dằn vặt bản thân vì câu hỏi, "Tại sao mình không có?"
Hồi cấp 3, tôi có yêu một cậu bạn cùng lớp. Tình yêu đó rất trong sáng và thánh thiện, chúng tôi luôn sánh bước bên nhau đi học và sự gần gũi nhất cũng chỉ là những lần cầm tay nhau thật chặt. Hai chúng tôi đã có một tình yêu thật đẹp và không một chút tì vết.
Rồi khi học đại học, tôi yêu anh, một chàng trai hơn tôi 5 tuổi. Anh rất tốt, rất quan tâm và yêu thương tôi… nhưng yêu nhau được một thời gian thì anh thường xuyên đòi hỏi tôi “chuyện ấy”. Khi anh yêu cầu được gần gũi, tôi hết lần này lượt khác từ chối với lý do “Em muốn dành sự trong trắng cho anh vào ngày cưới” nhưng anh ấy đã hỏi lại tôi, “Nếu ngày đó, anh không thấy em còn trinh thì sao?”. Tôi thẳng thắn trả lời, “Nếu em không còn trinh nữa, anh có thể bỏ em”.
Thế nhưng, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 24 của anh, tôi đã trao cho anh tất cả sau bao năm gìn giữ. Hôm đó, anh đã uống rượu rất nhiều, còn tôi cũng không có một chút kinh nghiệm nào trong “chuyện ấy”, thế nên khi vừa lâm trận, tôi cảm thấy rất đau… Và rồi, mọi chuyện đã dừng lại ở đó.
Lần sau, khi cả anh và tôi đã có sự chuẩn bị thật kỹ thì mọi chuyện lại xảy ra không được như ý muốn. Hôm đó tôi không còn thấy đau như lần đầu tiên nữa… nhưng thật buồn thay khi tôi không thấy bất cứ một giọt máu nào sau cuộc ân ái.
Đến bây giờ khi đã là vợ anh, tôi vẫn mang theo nỗi ám ảnh đó (Ảnh minh họa)
Khi còn yêu nhau, anh rất hay ghen. Anh sợ tôi đi chơi rồi làm chuyện đó với những người đàn ông khác. Tôi đã rất đau đớn khi anh nói ra những suy nghĩ ấy… nhưng tôi vẫn cố gắng thông cảm cho anh vì tôi cũng đâu đã có một lời giải thích nào thuyết phục được anh?
Nhiều lúc, tôi đã muốn rời xa anh để thoát khỏi những dằn vặt, đớn đau… nhưng vì anh rất yêu tôi và tôi cũng yêu anh nên tôi không thể rời xa anh. Dù không hỏi tôi về chuyện đó nhưng tôi biết, anh vẫn có một câu hỏi và chưa tìm được câu trả lời về bản thân tôi. Chính điều đó đã khiến anh không thực sự tin tưởng vào người vợ của mình.
Sau bao năm yêu nhau, đến bây giờ khi đã là vợ anh, tôi vẫn mang theo nỗi ám ảnh đó. Tôi luôn cố gắng để chứng minh rằng, anh là người duy nhất tôi yêu, là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi trao cả về thể xác lẫn tin thần… Nhưng đôi khi, trong tâm trí tôi lại xuất hiện câu hỏi, “Tại sao tôi không thể đến với anh một cách hoàn hảo như mình mong đợi? Tại sao ông trời lại ngang trái với tôi như vậy? Tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm sao để anh ấy hiểu và tin mình?”.
Tôi thật sự rất sợ tình yêu mà không có niềm tin, vì khi đã không có niềm tin thì nó rất dễ vỡ. Tôi yêu anh nhiều và tôi biết, anh cũng rất yêu tôi… nhưng dường như trong tâm trí anh vẫn không thể xóa nhòa được những hình ảnh của lần đầu tiên ấy. Tôi biết anh buồn… nhưng bao năm qua rồi, tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp hợp lý nhất để trả lời anh.
Các bạn ạ! Theo các bạn, tôi phải làm sao để thoát khỏi nỗi đau và những ám ảnh của chuyện trinh tiết này?
Nhận xét
Đăng nhận xét